Tự Truyện Sir Alex Ferguson

Tự Truyện Sir Alex Ferguson, nơi những bí mật động trời về các cầu thủ Beckham, Ruud van Nistelrooy, .... được phơi bày.

Chương 1: Rooney, một thiên tài nổi loạn

“Họ đánh cắp thằng bé của tôi”



Tất cả những gì mà chúng tôi biết về Wayne Rooney khi cậu ta còn ở Everton có thể được gói gọn trong một mệnh đề: đây là một người đàn ông đang được đặt nhầm chỗ và phải chơi bóng ở tuyến trẻ. Walter Smith, trợ lý cũ của tôi, cho rằng Rooney là cầu thủ xuất sắc nhất mà ông ấy từng thấy và khuyên tôi phải ký HĐ với Rooney ngay lập tức. Không lâu sau đó thì cậu ta ghi bàn thắng lịch sử vào lưới Arsenal, được gọi vào ĐTQG và ghi bàn thắng quốc tế đầu tiên khi chưa tròn 18 tuổi.

Đó là tháng 8/2004 và chúng tôi vừa thi đấu với Everton. Bill Kenwright (Chủ tịch của Everton) đang khóc. Ngồi trong văn phòng của tôi và khóc. Ở đó còn có David Moyes, David Gill và tôi. Bill vừa khóc vừa gọi điện cho mẹ của ông ấy: “Họ đang đánh cắp thằng bé của tôi, đánh cắp thằng bé của tôi”. Và ông ta đưa điện thoại cho tôi: “Đừng hy vọng sẽ mua được nó với giá rẻ. Thằng bé đó đáng giá tới 45 triệu bảng đấy”, tôi nghe thấy một giọng nữ ở đầu dây bên kia. “Họ đang đùa chắc?”, tôi nghĩ thế, bởi Bill là một nhà sản xuất nghệ thuật nổi tiếng. Có thể họ đang gài bẫy tôi để nâng giá lên. Nhưng đó là sự thật. Không dễ để mua được tài năng trẻ hứa hẹn nhất của bóng đá Anh, và thậm chí David Moyes còn cứng rắn hơn Bill trong các cuộc đàm phán. Cuối cùng thì chúng tôi đồng ý với cái giá 25 triệu bảng kèm theo một số điều khoản phụ. Nước mắt của Kenwright cũng khô và các cuộc thương lượng cũng kết thúc.

Thời gian đầu suôn sẻ

Wayne đặt bút ký vào bản HĐ khi kỳ chuyển nhượng mùa Hè 2004 chỉ còn 7 giờ nữa là đóng cửa. Khi đến đây (M.U) thì cậu ta đã không thi đấu trong vòng 40 ngày có lẻ và cũng chỉ tham gia một vài buổi tập. Chúng tôi nghĩ rằng cuộc tiếp đón Fenerbahce ở Champions League, 28 ngày sau khi Wayne trở thành một cầu thủ M.U, là thời điểm phù hợp để cậu ấy ra mắt. Kết quả rất tuyệt vời: Wayne lập một hat-trick trong chiến thắng 6-2. Sau đó tình trạng thể lực của cậu ta giảm xuống đôi chút và cũng dễ hiểu là Wayne không có màn trình diễn nào tương tự như thế nữa trong suốt nhiều tuần. Nhưng niềm tin mà tôi đặt vào cậu ta không hề giảm vì Wayne sở hữu một tài năng thiên bẩm, rất nghiêm túc với nghề nghiệp và luôn khao khát được chơi bóng. Cậu ta thậm chí không muốn nghỉ ngơi, bởi Wayne là mẫu cầu thủ mà tập càng nhiều, đá càng khỏe. Wayne khá “dày cơm” và rất khó có thể hình dung ra cảnh cậu ta vẫn chơi bóng đến giữa những năm 30 tuổi như Scholes hay Giggs, tuy nhiên ngay từ khi cậu ta gia hạn hợp đồng với chúng tôi vào tháng 10/2010 thì tôi đã cho rằng Wayne sẽ kết thúc sự nghiệp trong vai trò một tiền vệ.

Trong mắt tôi thì Wayne không phải là người tiếp thu nhanh nhất và ít khi hấp thụ các ý tưởng hay phương pháp mới một cách nhanh chóng trong những buổi tập. nhưng cậu ta có một bản năng bóng đá tuyệt vời. Wayne chỉ cần thời gian để trưởng thành. Suốt những năm đầu tiên, tôi hiếm khi phải nổi cáu với cậu ta. Ngoài một số pha xoạc bóng ngớ ngẩn trên sân cỏ, Wayne không gây ra rắc rối gì khác nữa.

Những rắc rối bắt đầu

Nhưng đến ngày 14/8/2010 thì Wayne thông báo với chúng tôi rằng cậu ta sẽ không gia hạn HĐ. Đó là một cú sốc lớn, bởi kế hoạch ban đầu là các bên sẽ ngồi lại với nhau sau VCK World Cup để thảo luận về một bản HĐ mới. Hồi Wayne 17 tuổi thì tôi có thể chấp nhận sự xốc nổi này, nhưng 7 năm đã qua và cậu ta không còn là trẻ con nữa. Sau đó, vào tháng Mười, Rooney đến gặp tôi trong một bộ dạng nhút nhát như cừu non. Tôi cảm thấy những gì mà cậu ta sắp nói đã được lập trình sẵn. Khi cậu ta nói rằng chúng tôi không có đủ tham vọng, tôi trả lời: “Trong 20 năm gần nhất, có lần nào chúng ta không cạnh tranh chức VĐQG? Trong 3 hay 4 năm gần nhất, chúng ta đã vào đến mấy trận chung kết Champions League?”. Tôi cho cậu ta biết rằng những lời phàn nàn kể trên là cực kỳ vô lý. Wayne nói rằng chúng tôi nên theo đuổi Mesut Ozil, người mới chuyển sang Real Madrid từ Werder Bremen. Tôi trả lời rằng đó không phải là việc của cậu ta. Việc của cậu ta là thi đấu cho tốt, còn tôi mới là người lựa chọn đội hình.

Vài ngày sau đó, trước khi chúng tôi đá với Bursaspor, Wayne đưa ra một thông cáo báo chí dài dằng dặc và tôi cũng không hiểu hết cậu ta muốn nói gì, nhưng tôi đoán rằng cậu ta đang tìm cách xây dựng lại quan hệ với tôi và các CĐV. Trong buổi họp báo sau trận, tôi tìm cách bênh vực cậu ta. Chúng tôi luôn luôn làm như thế với tất cả các cầu thủ, không riêng gì Wayne Rooney. Đây là Manchester United, một CLB đã xây dựng lịch sử của mình dựa trên sự tin tưởng giữa các cầu thủ và HLV. Chúng tôi đã làm như thế từ thời Sir Matt Busby. Ryan Giggs đã được hưởng lợi, Paul Scholes đã được hưởng lợi từ chuyện đó và bây giờ đến lượt Wayne. Sau đó cậu ta ở lại, trở thành một trong những người được trả lương cao nhất nước, và đến xin lỗi tôi. Tôi bảo cậu ta: “hãy xin lỗi các CĐV ấy”. Một số cầu thủ không hài lòng vì chuyện của Wayne, nhưng số khác thì chẳng buồn quan tâm. Tuy nhiên với các CĐV thì khác, đã có dấu hiệu cho thấy họ không còn tin vào Wayne nữa. Chừng nào cậu ta còn ghi bàn thì mọi chuyện vẫn ổn, nhưng trong những thời khắc khó khăn thì bóng ma của “vụ việc 2010” lại trở lại. Một số CĐV đã ủng hộ M.U được hơn 50 năm và họ không thể tha thứ cho bất kỳ ai tỏ ra kém trung thành với CLB. Rất ít cầu thủ muốn rời M.U và các CĐV không thể hiểu nổi vì sao một ai đó lại muốn ra đi hoặc lại chỉ trích chính sách chuyển nhượng của CLB.

Sau đó, vào mùa Đông năm 2011, tôi lại phải dùng các biện pháp kỷ luật với Wayne. Cậu ta đi chơi đêm cùng với Jonny Evans và Darron Gibson để ăn mừng thắng lợi 5-0 trước Wigan, và tôi phạt cậu ta một tuần lương kèm theo án treo giò nội bộ: Wayne sẽ không được ra sân trong trận gặp Blackburn sau đó. Wayne cần phải cẩn thận. Cậu ta sở hữu những phẩm chất tuyệt vời, nhưng nếu không có thể lực tốt thì chúng sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả. Cứ nhìn cách Ronaldo hay Giggs chăm sóc cơ thể của họ mà học. Trong mùa giải cuối cùng của tôi, khi Wayne bị cho ngồi ngoài một số lần, tôi cảm thấy cậu ta đã đánh mất một chút sắc bén và gặp nhiều khó khăn trong các pha tranh chấp. Dần dần, cậu ta không còn đủ sức để đá trọn vẹn 90 phút và có dấu hiệu đuối sức về cuối trận. Ngày đầu tiên sau khi chúng tôi giành chức VĐ Premier League, Wayne đến gặp tôi và đòi được ra đi. Cậu ta không thích cảnh phải ngồi ngoài và nhường chỗ cho người khác. Paul Stretford cũng nói điều tương tự với David Gill. Lần này thì tôi có thể hiểu được: một số cầu thủ sẵn sàng ở lại CLB cả đời, một số người khác luôn cần những thử thách mới. Khát vọng chiến đấu và tỏa sáng trong Wayne vẫn chưa chấm dứt, và tôi để cậu ta tự đi thảo luận về tương lai với David Moyes.

0 comments

Post a Comment