Tự Truyện Sir Alex Ferguson

Tự Truyện Sir Alex Ferguson, nơi những bí mật động trời về các cầu thủ Beckham, Ruud van Nistelrooy, .... được phơi bày.

Chương 20: Roy Keane và cuộc đảo chính bất thành

Roy Keane là một cầu thủ đầy năng lượng, người có một bản năng tuyệt vời đối với bóng đá. Anh ta là nhân tố giàu ảnh hưởng nhất trong phòng thay đồ trong suốt thời gian chúng tôi làm việc cùng nhau. Chỉ cần Roy có mặt, tôi có thể yên tâm rằng các học trò luôn duy trì được động lực thi đấu rất cao. Không HLV nào có thể từ chối sự giúp đỡ kiểu như vậy từ một cầu thủ.


Mạnh mẽ như Roy Keane

Nhưng khi Roy rời United vào tháng 11/2005, mối quan hệ giữa chúng tôi đã tan vỡ. Tôi có một quan điểm rất rõ ràng về lý do khiến anh ta ra đi, tuy nhiên trước hết tôi muốn giải thích vì sao Roy Keane lại có tầm ảnh hưởng lớn như vậy. Nếu Roy cảm thấy bạn không thi đấu với 100% khả nâng, anh ta sẽ phát hiện ra và can thiệp ngay lập tức. Bạn không thể trốn thoát khỏi anh ta. Tôi không bao giờ cảm thấy đó là một tính cách xấu của Roy, ngược lại là khác. Những cá tính mạnh mẽ như Bryan Robson, Steve Bruce, Eric Cantona hay Roy Keane sẽ thổi tinh thần chiến đấu vào các đồng đội.

Roy Keane có ảnh hưởng rất lớn đến các thành viên khác tại Man Utd

Khi tôi còn chơi bóng, HLV ít khi chỉ trích cầu thủ trong những khoảnh khắc ngay sau trận đấu, khi hàng đống adrenaline đang được bơm lên não. Thường thì các cầu thủ sẽ mổ xẻ lẫn nhau, kiểu như: “Mày, chính mày đã sút hỏng quả đó...”. Roy rất thường xuyên tham gia vào những cuộc tranh cãi kiểu như vậy. Anh ta muốn áp đặt mong muốn của mình lên đội bóng, và thường thì ít có ai dám đối đầu với Roy khi anh ta nổi giận. Chỉ có Van Nistelrooy là đủ dũng cảm để phản ứng lại: có một lần họ suýt nữa đã đánh nhau nếu các đồng đội không kéo Roy và Ruud ra.

Không có Peter Pan

Tôi và Carlos Queiroz đều nhất trí rằng cách hành xử của Roy Keane bắt đầu thay đổi khi anh ta nhận ra rằng mình không còn là Keane của ngày xưa. Trước đây Roy luôn chạy khắp sân và yêu cầu đồng đội chuyền bóng cho mình ngay khi họ vừa nhận được nó. Đó là một phẩm chất đáng ngưỡng mộ, bởi triết lý bóng đá ở United là cả đội sẽ cùng di chuyển để hỗ trợ cho người đang có bóng. Tuy nhiên tuổi tác cùng với những ca chấn thương (hông và dây chằng đầu gối) đã khiến Roy không còn đủ sức làm điều đó nữa. Trong mùa giải 2004/05, thể lực của Roy đã sút giảm và khả năng lùi về hỗ trợ phòng ngự bị hạn chế nghiêm trọng.

Chúng tôi tìm cách thay đổi cách chơi bóng của anh ta. Tôi muốn Roy chỉ hoạt động quanh vòng tròn giữa sân và kiểm soát thế trận, nhưng Roy không chịu chấp nhận điều đó.Tôi nghĩ Roy biết rằng những gì chúng tôi nói là sự thật, nhưng lòng tự hào của anh ta quá lớn để có thể từ bỏ lối chơi cũ. Anh ta không thể chấp nhận đánh mất vị thế thủ lĩnh của mình. Khi bạn bước qua tuổi 30, rất khó để bạn thừa nhận rằng mình đã sai và thay đổi phong cách đã đem đến cho mình biết bao thành công. Đó là bối cảnh đã dẫn đến mâu thuẫn giữa chúng tôi. Roy nghĩ anh ta là Peter Pan. Chẳng có ai như thế cả. Ryan Giggs có lẽ là người gần giống nhân vật thần thoại đó nhất, nhưng Ryan chưa bao giờ gặp phải chấn thương nào nghiêm trọng. Roy thì có, rất nghiêm trọng là khác.

Sự cố ở Vale do Lobo

Trước mùa giải 2005-06, chúng tôi đến tập huấn ở Vale do Lobo (Bồ Đào Nha) theo sự sắp xếp của Carlos Queiroz. Tất cả các cầu thủ và thành viên BHL đều rất hài lòng với những căn biệt thự ở đó, một nơi nằm ngoài thế giới này. Nhưng khi tôi còn đang nghỉ ngơi ở Pháp và chưa đến tham gia cùng CLB thì Carlos đã phát sinh mâu thuẫn với Roy. Carlos giải thích rằng Roy không chịu ở trong căn biệt thự đầu tiên vì một phòng trong đó không có điều hòa không khí. Căn thứ hai cũng vậy, nhưng căn thứ ba thì hoàn toàn ổn và Roy vẫn đòi ra ở một ngôi làng bên ngoài, Quinta do Lago, cùng gia đình anh ta.

Tối hôm đó chúng tôi tổ chức một bữa tiệc nướng. Mọi thứ rất tuyệt vời, nhưng Roy đến gần và nói rằng anh ta cần nói chuyện với tôi. Tôi bảo anh ta hãy đợi đến ngày mai, và sau buổi tập ngày hôm sau thì Roy bắt đầu phàn nàn về rất nhiều chuyện, trong đó có Carlos. “Vì sao chúng ta lại tập huấn ở đây?”, và những thứ đại loại thế. Tôi cố gắng yêu cầu anh ta xin lỗi Carlos, nhưng Roy không đồng ý và nói rằng “Ông đã thay đổi. Ông không còn như trước nữa”. Tôi trả lời: “Roy, tôi đã và sẽ phải thay đổi, vì chúng ta đang sống trong một thế giới không ngừng thay đổi, vì chúng ta đang có những cầu thủ đến từ 20 quốc gia và vì hôm nay không phải là ngày hôm qua. Tôi sẽ không thể tồn tại nếu không chịu thay đổi”.

Cuộc đảo chính bất thành

Sau đó là sự cố phỏng vấn trên kênh MUTV, khi Roy chỉ trích một số cầu thủ trẻ vì cho rằng họ thi đấu không tốt. Lẽ ra hôm đó đến lượt Gary Neville trả lời phỏng vấn, nhưng Roy đổi chỗ cho Gary và tôi cũng không cho rằng đó là chuyện gì quá quan trọng sau khi được một nhân viên truyền thông báo tin. Nhưng sau đó, khi tôi đang ở nhà, có một cuộc điện thoại nói rằng “Ông phải xem cái này”. Lạy Chúa. Anh ta xỉ vả tất cả. Roy mô tả Kieran Richardson là “một hậu vệ lười biếng”, thắc mắc vì sao “tất cả mọi người ở Scotland phát cuồng lên vì Darren Fletcher” và nói về Rio Ferdinand rằng “đừng nghĩ rằng mình là một ngôi sao chỉ vì mình được trả 120.000 bảng/tuần và chơi tốt trong vòng 20 phút trước Tottenham”. Và còn Alan Smith, Van der Sar... nữa.

Sáng hôm sau Gary Neville đề nghị tôi vào phòng thay quần áo. Tôi bước vào và chờ đợi một lời xin lỗi từ Roy. Nhưng Gary bất ngờ nói rằng các cầu thủ không hài lòng với giáo án tập luyện. Tôi không thể tin vào tai mình nữa: Roy có ảnh hưởng rất lớn trong phòng thay đồ và có thể anh ta đã sử dụng điều đó để cố gắng lật ngược tình thế. Sau đó tôi bảo Roy rằng tôi biết điều gì đã diễn ra và nói rằng những gì anh ta phát biểu trên MUTV là không thể chấp nhận được. Roy đề nghị chúng tôi cho toàn đội xem băng ghi hình cuộc phỏng vấn và xem họ sẽ nói gì. Tôi đồng ý.

Roy hỏi có ai có ý kiến gì về cuộc phỏng vấn không? Van der Sar nói Roy đã sai khi chỉ trích các đồng đội và Van Nistelrooy ủng hộ Van der Sar. Thế là Roy gây sự với Edwin, với Ruud, với Carlos và cuối cùng là tôi. “Ông đã để cuộc sống riêng tư của mình ảnh hưởng đến CLB sau khi tranh cãi (về các vấn đề liên quan đến quyền sở hữu con ngựa Rock of Gibraltar - ND) với Magnier”. Đến lúc đó thì các cầu thủ bắt đầu bước ra khỏi phòng. Scholes, Van Nistelrooy, Fortune. Khi Roy tranh cãi với tôi, hai mắt anh ta khép dần lại và gần như biến thành màu đen. Cực kỳ đáng sợ khi nhìn thấy khung cảnh đó. Và nên nhớ là tôi đến từ Glasgow.

Trấn áp bằng “bàn tay sắt”

Sau khi Roy rời đi, Carlos nói rằng ông ấy chưa bao giờ chứng kiến một cảnh tượng như vậy, điều tồi tệ nhất có thể xảy ra với một CLB bóng đá chuyên nghiệp. Tôi nói với Carlos: “Hắn phải ra đi, 100% là thế. Không thể để hắn ta ở đây nữa”. Tôi không muốn gây chiến thêm với anh ta, thậm chí là không muốn dính líu gì nữa. Tôi thông báo sự việc với David Gill, người sẽ xin ý kiến phê duyệt của nhà Glazer, và sau đó chúng tôi quyết định chấm dứt hợp đồng trước hạn với Roy kèm theo đầy đủ tiền bồi thường. Không ai có thể nói chúng tôi đã đối xử bất công với anh ta. Sự ra đi của Roy là một việc tốt: nhiều cầu thủ, đặc biệt là Fletcher và O’Shea, đã bị Roy đè nén trong suốt nhiều năm và họ cảm thấy thoải mái hơn khi anh ta không còn hiện diện. Và thực ra Roy cũng chỉ dám chỉ trích một số cầu thủ còn ít tên tuổi mà thôi. Còn lâu anh ta mới dám công kích Wayne Rooney.

Tôi biết rõ mình phải làm gì để trấn áp cuộc khủng hoảng đó. Nếu tôi tiếp tục chần chừ thì thế lực của Roy trong phòng thay đồ sẽ gia tăng và anh ta sẽ có thời gian để thuyết phục những cầu thủ khác. Trong bóng đá hiện đại, rất nhiều cầu thủ đã cố gắng sử dụng sự ủng hộ của công chúng để chống lại HLV, và tôi không bao giờ cho phép điều đó. Tôi nghĩ Roy bắt đầu tự cấp cho mình vai trò của HLV trưởng, nhưng cũng giống như trường hợp của David Beckham, nếu một cầu thủ tìm cách điều hành hoạt động của CLB thì tất cả chúng tôi sẽ tiêu đời.

0 comments

Post a Comment