Tự Truyện Sir Alex Ferguson

Tự Truyện Sir Alex Ferguson, nơi những bí mật động trời về các cầu thủ Beckham, Ruud van Nistelrooy, .... được phơi bày.

Chương 18: Ruud van Nistelrooy

Đó là một đêm tuyết rơi vào tháng 1/2010. Tôi đang ở nhà thì điện thoại rung lên với một tin nhắn. “Tôi không biết liệu ông còn nhớ tôi không, nhưng tôi cần gọi cho ông”. Ruud Van Nistelrooy. Cái quái gì vậy? Tôi nói với Cathy: “Anh ta đã ra đi từ 4 năm trước rồi mà”. “Anh ta muốn gì thế? Biết đâu anh ta muốn quay lại United”. “Không, đừng có ngốc như thế”, tôi bảo bà ấy.


Lời xin lỗi trong đêm

Tôi không thể đoán được điều gì sẽ diễn ra. Nhưng tôi vẫn nhắn lại: OK. Thế là anh ta gọi điện. Đầu tiên Ruud nói những chuyện lặt vặt: dính một số chấn thương, bây giờ đã bình phục, chưa được ra sân… đại loại thế. Và rồi anh ta nói ra ý định thực sự: “Tôi gọi điện để xin lỗi về cách cư xử của mình trong năm cuối cùng ở United”.

Tôi thích những người biết xin lỗi. Tôi luôn luôn ngưỡng mộ điều đó. Trong văn hóa hiện đại, người ta quên mất rằng còn có một từ “xin lỗi” tồn tại trên đời. Các cầu thủ dễ dàng chìm vào ảo tưởng vì HLV, CLB, truyền thông, người đại diện hoặc bạn bè liên tục khen ngợi họ. Rất tuyệt khi có một ai đó có thể gọi điện và nói “Tôi đã sai, tôi xin lỗi”.

Ruud không giải thích gì thêm về lời xin lỗi. Có lẽ tôi nên tận dụng cơ hội để hỏi: “Vì sao mọi chuyện lại đến nông nỗi đó?”. Tôi biết có hai hoặc ba CLB ở Premier League đang quan tâm tới anh ta, nhưng đó không phải là lý do khiến Ruud muốn xin lỗi. Anh ta không cần phải hàn gắn mối quan hệ với Manchester United để chơi bóng cho một CLB khác ở Anh. Có lẽ lý do đơn giản chỉ là Ruud đã trưởng thành hơn mà thôi.

Sự thay đổi của Ruud

Sau mùa giải thứ hai ở M.U, chúng tôi thương lượng với Ruud về việc ký HĐ mới và anh ta yêu cầu đưa vào trong đó một điều khoản đặc biệt. Theo đó Ruud sẽ được quyền gia nhập Real Madrid, và chỉ Real Madrid, nếu như M.U nhận được một số tiền nhất định. Một dạng điều khoản phá vỡ HĐ. Tôi nghĩ rằng Van Nistelrooy sẽ không chịu ký nếu như chúng tôi không nhượng bộ và chấp nhận ký kết điều khoản đó, và nếu HĐ không được ký thì chúng tôi có nguy cơ mất anh ta ở mùa sau. Thế là chúng tôi điền vào đó con số 35 triệu bảng, mức giá mà chúng tôi tin rằng đủ sức làm nản lòng tất cả các khách hàng tiềm năng, kể cả Real Madrid. Nhưng ngay tại thời khắc đặt bút ký vào bản HĐ đó thì Ruud đã thay đổi. Thay đổi một cách nhanh khủng khiếp. Dấu hiệu trục trặc đầu tiên trong mối quan hệ của chúng tôi là Ruud liên tục phàn nàn với Carlos Queiroz về Ronaldo, tuy nhiên tình hình vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát. Sau đó Ruud chuyển tầm ngắm sang Gary Neville, rồi David Bellion, nhưng mục tiêu chính vẫn là Ronaldo.

Đến cuối mùa giải 2004/05, chúng tôi đá trận chung kết Cúp FA với Arsenal và Van Nistelrooy thi đấu hết sức tồi tệ. Thứ Tư trước đó người đại diện của anh ta, Rodger Linse, đã gặp David Gill và nói rằng Ruud muốn ra đi. David nói rằng chúng tôi sẽ có một trận chung kết vào thứ Bảy và đó có lẽ không phải là thời điểm tốt nhất để trung phong chủ lực đề nghị được chuyển nhượng. Phản hồi của Linse là Van Nistelrooy cho rằng đội bóng đang có dấu hiệu chững lại và anh ta không tin M.U có thể giành chức VĐ Champions League. Không thể làm được điều đó với các cầu thủ trẻ, những người như Rooney hay Ronaldo.

Sau trận chung kết, David gọi cho Linse và bảo anh ta đưa Ruud đến gặp tôi. Chúng tôi bước vào cuộc đàm phán trong tư thế “cửa trên” vì Real Madrid sẽ không chịu trả tới 35 triệu bảng cho anh ta (tôi nghĩ đó cũng là lý do khiến Ruud đề nghị được ra đi). Ruud nói rằng anh ta không thể chờ Rooney và Ronaldo trưởng thành, dù tôi khuyên anh ta nên dìu dắt họ và khẳng định rằng đó là hai cầu thủ cực kỳ xuất sắc. Cuối cùng tôi hứa sẽ tăng cường lực lượng trong mùa hè, bảo Ruud hãy kiên nhẫn và anh ta đồng ý ở lại.

Giọt nước tràn ly

Trong mùa giải 2005/06 chúng tôi ký HĐ với Vidic và Evra, hai người gián tiếp gây ra rắc rối lớn nhất trong thời gian Ruud ở Manchester. Khi chúng tôi lọt vào trận chung kết Cúp Carling, tôi xếp Saha đá chính vì cậu ta đã chơi ở đấu trường này trong suốt cả mùa. Tôi nói với Ruud: “Sẽ là không công bằng nếu tôi không sử dụng Saha, nhưng tôi biết cậu muốn ra sân và hy vọng tôi sẽ đưa cậu vào sân thay người”. Chúng tôi áp đảo hoàn toàn trước Wigan và tôi thấy đó là một cơ hội tuyệt vời để Evra và Vidic tận hưởng cảm giác giành một danh hiệu cùng Manchester United. Tôi bảo Ruud: “Tôi sẽ cho họ thi đấu một chút”. Đó là hai sự thay đổi người cuối cùng của tôi và Ruud nói: “Ông là đồ….”. Tôi sẽ luôn luôn nhớ câu nói đó. Không thể tin nổi. Các cầu thủ khác bảo anh ta “Cư xử cho cẩn thận”.

Nhưng tôi biết đó là dấu chấm hết. Sau sự cố đó, thái độ của anh ta càng ngày càng tệ hại. Trước trận đấu cuối cùng của mùa giải mà chúng tôi buộc phải thắng Charlton, Saha gặp chấn thương nhưng tôi không nghĩ mình có thể chọn Ruud. Carlos đến phòng anh ta và nói: “Về nhà đi, cậu sẽ không ra sân đâu. Chúng tôi không thể chấp nhận được cách cậu cư xử trong suốt tuần vừa rồi”. Trong tuần trước đó, Ruud đã đá Ronaldo trên sân tập và nói: “Mày định làm gì nào? Mách ông bố mày hả?”. Anh ta ám chỉ Carlos (người luôn để ý và chăm sóc Ronaldo vì tình đồng hương), không phải người cha thực sự của Ronaldo. Nhưng cha Ronaldo vừa mới mất trước đó không lâu và dễ hiểu là Ronaldo đã nổi giận.

Tôi không biết vì sao Ruud lại thay đổi. Tôi cũng không rõ liệu đó có phải là cách để anh ta tìm đường thoát khỏi Old Trafford hay không, nhưng chắc chắn nó không khiến các cầu thủ khác tôn trọng anh ta hơn. Quả là đáng tiếc bởi thành tích ghi bàn của Ruud là thực sự ấn tượng. Anh ta là một trong những tiền đạo vĩ đại nhất trong lịch sử M.U, một trung phong cổ điển kiểu Italia, người không bao giờ di chuyển ra cánh hoặc xoạc bóng. Trong những năm 1960, Juventus có một tiền đạo cắm tên là Pietro Anastasi, người hầu như không đóng góp gì vào trận đấu nhưng sẽ bất ngờ ghi những bàn thắng quyết định. Van Nistelrooy cũng là mẫu cầu thủ như vậy. Các đồng đội cần phải tạo ra cơ hội cho anh ta, nhưng Ruud sở hữu khả năng kết thúc hoàn hảo và đã ghi rất nhiều bàn thắng theo đúng phong cách “ăn cắp trứng gà”.

Ích kỷ nhưng hiệu quả

Trên thực tế, Ruud là một trong những tiền đạo ích kỷ nhất tôi từng thấy. Anh ta luôn ám ảnh với việc ghi bàn và không có nhu cầu tham gia vào các tình huống phối hợp, cũng không quan tâm xem mình đã di chuyển bao nhiêu km và bứt tốc bao nhiêu lần trong trận đấu. Thứ duy nhất mà anh ta có hứng thú là Ruud van Nistelrooy đã ghi được bao nhiêu bàn. Từ trong bản năng, Ruud muốn là tiền đạo số 1 và không thể hòa hợp được với Andy Cole hay Diego Forlan. Diego, một người có thể nói 5 thứ tiếng và chơi tennis cực kỳ giỏi (tỷ lệ cược của anh ta khi đánh với bất kỳ ai ở M.U thường là 10 ăn 1, nhưng Gary Neville – người đóng vai nhà cái – đôi khi còn không dám nhận các kèo đặt vào Forlan), sẽ chơi tốt hơn khi có một người đá cặp. Tuy nhiên mỗi khi tôi xếp anh ta và Van Nistelrooy đá cùng nhau thì sự kết nối là bằng 0.

Trong số những cây ghi bàn xuất sắc nhất của tôi (Cantona, Andy Cole, Van Nistelrooy, Rooney) thì Ruud là người làm bàn hiệu quả nhất, nhưng trong đó có rất nhiều bàn được ghi theo kiểu chộp giật hoặc từ cự ly rất gần. Người kết thúc tốt nhất phải là Solskjaer, nhờ khả năng phân tích tình huống tuyệt vời. Ngay khi di chuyển đến một vị trí có thể dứt điểm, Ole đã tính toán hết mọi thứ: các hậu vệ đối phương là ai, họ đang đứng ở đâu và cậu ta luôn biết phải làm gì. Ban đầu tôi thậm chí còn đánh giá năng lực của Ruud cao hơn so với thực tế. Tôi kỳ vọng anh ta có thể tích cực di chuyển như một cầu thủ Manchester United bình thường vẫn phải làm, nhưng Ruud không phải là dạng cầu thủ đó. Sức bền của anh ta không quá tốt và kết quả các bài kiểm tra thể lực cũng không có gì ấn tượng, nhưng bạn biết rằng Ruud luôn luôn có thể đặt quả bóng vào trong lưới nếu bạn đưa nó đến cho anh ta.

0 comments

Post a Comment