Tự Truyện Sir Alex Ferguson

Tự Truyện Sir Alex Ferguson, nơi những bí mật động trời về các cầu thủ Beckham, Ruud van Nistelrooy, .... được phơi bày.

Chương 17: Sir Alex và chức VĐQG lần thứ 19 của Manchester United

Trên con đường giành chức VĐQG lần thứ 19 của M.U, người ta luôn luôn nói về khả năng chúng tôi vượt qua Liverpool. Tôi cho rằng sớm muộn gì thì chúng tôi cũng sẽ làm được chuyện đó nên tôi muốn các cầu thủ hãy tập trung vào trận đấu thay vì nghĩ tới những kỷ lục. Tuy nhiên phá kỷ lục 18 lần VĐ của Liverpool là một điều mà tôi luôn luôn cảm thấy mình phải thực hiện.

Khát vọng lên đỉnh


Khi tôi mới bắt đầu hành nghề huấn luyện ở Anh, Liverpool của Souness và Dalglish là chuẩn mực cho bóng đá Anh trong thập niên 80 của thế kỷ trước. Đội Liverpool đó thực sự là vô cùng đáng sợ. Lúc còn dẫn dắt Aberdeen, tôi từng thất bại trước họ trong một trận đấu ở cúp châu Âu và tôi cũng mang theo những ký ức đó tới Manchester. Khi đội Liverpool vĩ đại ấy dẫn trước 1-0, bạn gần như không thể lấy được bóng trong chân họ. Họ sẽ chuyền bóng qua lại trên khắp mặt sân, với Souness là người điều phối. Hansen, Lawrenson, Thompson: cho dù là ai chơi ở hàng thủ, họ đều xử lý bóng rất tốt. Khi tôi đến M.U, Liverpool vẫn còn Ian Rush và John Aldridge, những cầu thủ ở đẳng cấp rất cao và sau đó họ lại mua thêm John Barnes, Peter Beardsley.

Lúc đó, tôi tự nói với mình rằng: “Phải đánh bại Liverpool, xô họ ra khỏi đỉnh cao”. Về mặt lịch sử, công nghiệp hóa và bóng đá thì Liverpool luôn là kình địch lớn nhất của Manchester United, cho dù điều này đã thay đổi trong những năm cuối của tôi ở M.U. Chức VĐQG năm 1993 đã mở ra cánh cửa cho chúng tôi, và từ đó đến cuối thế kỷ 20 thì M.U còn giành thêm 5 danh hiệu VĐ nữa. Đến năm 2000, tôi nhìn lại Liverpool và biết rằng họ rất khó có thể trở lại đỉnh cao. Liverpool đang trong quá trình tái cơ cấu toàn diện, với một lò đào tạo trẻ không thường xuyên sản sinh ra những tài năng. Tôi không hề có cảm giác rằng Liverpool là một mối đe dọa. Trong cái ngày mà chúng tôi chạm tới mốc 18 lần vô địch, tôi biết chắc rằng chúng tôi sẽ vượt qua họ.

Mùa giải đặc biệt

Cuối tuần đó quả là một dịp siêu đặc biệt cho thành phố Manchester. Man City thắng Stoke 1-0 trong trận chung kết Cúp FA còn chúng tôi hòa 1-1 ở Blackburn để lên ngôi VĐ Premier League. Đó là mùa giải mà Chelsea đã đầu tư tới 50 triệu bảng vào Fernando Torres, còn City bỏ ra 27 triệu bảng cho Edin Dzeko. Chúng tôi mua Javier Hernandez với giá chỉ 6 triệu bảng.

Chúng tôi trải qua 24 trận bất bại kể từ sau trận thua ở Wolves vào ngày 5/2/2011 và kết thúc mùa giải chỉ với 5 thất bại. Một bước ngoặt trong cuộc đua vô địch là chiến thắng 4-2 trước West Ham vào đầu tháng 4 sau khi chúng tôi đã bị dẫn trước 2-0. Rất nhiều cầu thủ của chúng tôi mới lần đầu được nếm mùi vị vô địch và họ còn muốn làm lại điều đó thêm nhiều lần nữa, trong đó có Valencia, Smalling và Hernandez.

Giành chức VĐQG là mục tiêu quan trọng nhất trong mùa giải đó, và nếu nó là lần 19 – chính thức vượt qua Liverpool – thì càng có ý nghĩa hơn. Cho đến khi tôi đưa M.U đoạt chức VĐ thứ 20, con số “đẹp” mà các CĐV của chúng tôi ăn mừng một cách vô cùng cuồng nhiệt, thì vẫn không có dấu hiệu nào cho thấy Liverpool đang sở hữu một đội bóng đủ mạnh để đứng đầu giải Ngoại hạng. Tháng 4/2013, tôi và Cathy đến xem một cuộc đua ngựa trong hệ thống Grand National. Hai CĐV Liverpool đến gần và bảo: “Fergie, mùa giải sau chúng tôi sẽ nghiền nát ông”. Tôi nói: “Vậy các anh phải mua thêm 9 cầu thủ nữa”. “9 người sao?”. “Nếu không phải 9 thì ít nhất cũng là 7” – tôi trả lời.

Mùa hè năm đó (2011) chúng tôi biết rằng Manchester City đã phát triển thành đội bóng mà chúng tôi phải đánh bại. Mối đe dọa không còn đến từ London hay Merseyside. Nó gần đến mức bạn có thể ngửi thấy. Chúng tôi tiếp tục xây dựng đội hình cho tương lai và hy vọng rằng sẽ đủ sức giữ vững quyền kiểm soát.

Những chữ ký mới

Van der Sar là một gương mặt quan trọng cần phải thay thế. Mặc dù rất nhiều người cho rằng Manuel Neuer là mục tiêu của chúng tôi, thật ra chúng tôi đã theo dõi David de Gea thi đấu từ khi cậu ta còn là một cậu bé và chúng tôi luôn luôn nghĩ rằng de Gea sẽ trở thành một thủ thành hàng đầu. Cũng trong mùa hè 2011, Ashley Young chỉ còn một năm trong HĐ với Aston Villa. Young là người Anh, đa năng (có thể đá ở cả hai cánh hoặc trung lộ) và sở hữu thành tích ghi bàn không tồi. Tôi quyết định trả 16 triệu bảng cho cậu ta vì Park Ji-Sung và Giggs đều đã lớn tuổi.

Ashley gặp vấn đề khi ăn vạ trong trận gặp QPR ở mùa giải 2011-12 khiến Shaun Derry bị đuổi. Tôi để cậu ta ngồi ngoài trong trận đấu sau đó và nói với Ashley rằng điều cuối cùng mà một cầu thủ Manchester United có thể làm là ăn vạ. Tôi không chấp nhận những người cố tình ngã ra sân. Khi còn trẻ, Cristiano Ronaldo cũng thường xuyên làm thế và sau đó giải thích rằng “Hắn ta đã phạm lỗi với tôi”. Tôi nói “Đúng vậy, nhưng cậu đang nghiêm trọng hóa tình huống va chạm”. Dần dần Ronaldo không còn ăn vạ nữa và trở thành một cầu thủ thực sự trưởng thành. Giggs và Scholes cũng không bao giờ ăn vạ, nhưng Drogba là một chuyên gia.
Vụ chuyển nhượng Phil Jones là một phần trong kế hoạch dài hạn của chúng tôi. Khi ký HĐ với Phil, tôi vẫn không biết vị trí tốt nhất của cậu ấy là gì. Phil có thể chơi ở bất kỳ đâu, nhưng cuối cùng tôi cảm thấy cậu ấy phù hợp nhất với vị trí trung vệ. So với Vidic hay Ferdinand, những người thuộc trường phái cổ điển và thường chơi gần vòng cấm địa hơn, thì Jones và Evans rất giỏi trong việc dâng cao lên gần giữa sân để theo sát tiền đạo đối thủ. Ban đầu, Evans không hài lòng khi tôi mua về Jones và Smalling. Cậu ta cảm thấy mình không còn được đánh giá cao, nhưng sau đó Evans đã khẳng định được năng lực của bản thân. Luôn luôn là rất tuyệt vời khi một cầu thủ phản ứng với những bản HĐ mới bằng cách nỗ lực gấp đôi trên sân bóng.

Tom Cleverley, một cầu thủ trẻ giàu triển vọng khác, dính một chấn thương nghiêm trọng trong trận gặp Bolton và nó đã phá hủy mùa giải của cậu ta. Khi Cleverley bình phục sau 4 tháng thì tôi đã có thể sử dụng Carrick và Scholes, nên tôi không thể cho Tom nhiều cơ hội thi đấu như trước. Về David de Gea, rõ ràng là cậu ta không có được sức mạnh thể chất như Edwin van der Sar và Peter Schmeichel và chúng tôi đã phải thiết kế các bài tập để cải thiện điều đó. Tình hình càng trở nên khó khăn cho de Gea khi chúng tôi mất cặp trung vệ Ferdinand (3 tuần) – Vidic (6 tuần) trong giai đoạn đầu của mùa giải. Phía trước de Gea là bộ đôi Jones – Smalling, những người đã mắc một số sai lầm trong các tình huống phạt góc và khiến de Gea không thể di chuyển ra khỏi khu vực 5m50 để đấm bóng. David thậm chí còn chưa biết lái xe, một dẫn chứng cho thấy cậu ấy trẻ đến thế nào và việc chuyển sang Premier League thi đấu chưa bao giờ là điều dễ dàng đối với một thủ môn 20 tuổi.

ĐT Anh

Cũng trong quãng thời gian đó, sau khi Capello giải nghệ, FA liên hệ với tôi và đề nghị tôi không phát ngôn về vấn đề HLV trưởng ĐT Anh. Lúc ấy tất cả mọi người đều nghĩ Harry Redknapp là ứng viên sáng giá nhất, nhưng khi FA làm thế thì tôi hiểu ngay rằng Harry sẽ không được lựa chọn. Tôi từng được mời dẫn dắt ĐT Anh hai lần. Lần đầu xảy ra quanh khoảng thời gian Kevin Keegan nhậm chức vào năm 1999, lần còn là năm 2001, trước khi Sven-Goran Eriksson được bổ nhiệm.

Tôi cũng không hiểu vì sao không có HLV trưởng ĐT Anh nào coi Michael Carrick là một sự lựa chọn hàng đầu cho đội hình xuất phát. Tôi không nghĩ Lampard thường xuyên thi đấu ở đẳng cấp cao trên bình diện ĐTQG, còn Gerrard không phải là một cầu thủ hàng đầu. Khi Scholes và Keane còn khoác áo M.U, Gerrard rất hiếm khi thể hiện được mình trong các trận đấu với chúng tôi. Lampard và Gerrard cũng không tương thích với nhau trong sơ đồ 4-4-2, và tôi nghĩ điều mà Carrick thiếu so với hai người kia chỉ là vị thế ngôi sao mà thôi.

0 comments

Post a Comment